Trong số những bài về hải chiến Hoàng Sa gần đây trên một số báo điện tử trong nước, thì có rất nhiều bài chẳng những xuyên tạc bản chất lịch sử (suy tôn “anh hùng”, nâng tầm ngụy quân lên ngang hàng với QĐNDVN, cào bằng lịch sử), mà còn cả hiện tượng lịch sử, họ xuyên tạc lộ liễu đến ngạc nhiên về các thông tin, chi tiết quân sự nhằm ngụy biện chạy tội cho Mỹ-ngụy trong việc để cho phần còn lại của quần đảo Hoàng Sa rơi vào tay Trung Quốc đưa đến việc TQ sát nhập cả quần đảo vào tỉnh Hải Nam.
Từ hiện tượng gây phẫn nộ đó, nhiều bạn đọc đã theo dõi, tìm hiểu một số tác giả và sau đó lên án những kẻ đó trên các trang nhà của họ. Trong đó nổi trội lên hết là 2 nhân vật nhà báo Đỗ Hùng và trợ lý giảng viên luật Nguyễn Hùng Cường.
Nếu Đỗ Hùng trong báo Thanh Niên là “chuyên gia” cào bằng lịch sử, lật ngược hệ giá trị dân tộc và “đốt đền thờ”, thì Nguyễn Hùng Cường chỉ là một dạng viết bài cậy đăng gởi lên VNExpress, nằm trong các “chiến dịch 40 năm hải chiến HS” gởi bài tới tấp vào các báo trong nước của bọn chống cộng, và chúng cũng huy động, mua chuộc nhiều người trong nước làm việc đó. Và Nguyễn Hùng Cường tuy là vô danh tiểu tốt hơn Đỗ Hùng nhưng về độ xuyên tạc thì có lẽ Đỗ Hùng phải bái Nguyễn Hùng Cường làm sư phụ.
Chẳng những Nguyễn Hùng Cường cũng xuyên tạc bản chất lịch sử, gián tiếp xuyên tạc cuộc kháng chiến 10 ngàn ngày chống Pháp – Mỹ cứu nước 1945-1975 của đại khối dân tộc Việt Nam, đánh tráo khái niệm, lật ngược lịch sử, cào bằng mọi giá trị như Đỗ Hùng, mà Nguyễn Hùng Cường còn xuyên tạc luôn cả hiện tượng lịch sử, cố tình chạy tội cho chính quyền Nguyễn Văn Thiệu khi “trâu bò nhai lại” luận điệu chiến tranh tâm lý chính thức của chính quyền Sài Gòn rằng “thực lực Trung Cộng mạnh hơn gấp bội”, và rằng “Không lực Việt Nam Cộng hòa không đủ sức bay ra Hoàng Sa chiến đấu”.
Đó là những ngụy biện cùng cực vô liêm sỉ. Nhưng cách hành xử bỉ ổi sau đó của Nguyễn Hùng Cường khi y bị bạn Nguyễn Linh và cộng đồng Facebook chất vấn và chỉ ra cái dốt nát hoặc đã biết nhưng vẫn cố tình xuyên tạc của y, thì còn vô liêm sỉ gấp bội.
Đại khái câu chuyện như sau: Sau khi thấy bài viết quá tồi tệ về mặt học thuật, cũng như tồi bại về mặt văn hóa lịch sử, có quá nhiều chi tiết bịa đặt và vô căn cứ, làm tổn hại uy tín báo VNExpress, một số bạn trên Facebook, trong đó người kiên nhẫn giải thích cho y nhất là bạn Nguyễn Linh, đã phân tích cho y thấy cái sai của y từ nguồn tài liệu, hồi ức của các nhân chứng như thuyền trưởng Lê Văn Thự, người trực tiếp tham chiến hải chiến Hoàng Sa, chỉ huy và điều khiển tàu HQ-16 là 1 trong 2 tàu hải quân Sài Gòn tham chiến chống 6 tàu rà mìn nhỏ và cũ kỹ lạc hậu của Trung Quốc.
Lưu ý cái gọi là “hải chiến Hoàng Sa” thực tế là một cuộc chạm trán khoảng 15 đến 20 phút theo hồi ức của đại úy Trần Kim Diệp, người bên cạnh đại tá Hà Văn Ngạc trong lúc đó, hiện ông Diệp đang định cư ở Paris. Và trong khoảng 15-20 phút đó, theo thuyền trưởng Lê Văn Thự thì tàu của ông chỉ chiến đấu một lát và đang trên đà thắng lợi rồi thì bỗng dưng bị đồng đội đâm lén sau lưng: Chính tàu HQ-05 đã bắn vào tàu HQ-16 của thuyền trưởng Lê Văn Thự, đáng lẽ tàu đã chìm nhưng may mắn đạn không nổ, nên tàu chỉ bị hỏng nhưng cũng bị vô hiệu hóa.
Nhưng nhờ tàu không chìm nên sau này truy cứu ra mới phát hiện ra đó là đạn “made in USA” và từ tàu HQ-05, và ông Thự còn sống, và nhờ ông Thự còn sống thì chúng ta mới biết sự thật từ nhân chứng này, nếu không thì mọi khuất tất đã chìm hết vào lòng biển và ngày nay chúng ta đã đinh ninh rằng ông Thự và ông Ngụy Văn Thà đều bị Trung Quốc bắn chìm tàu, và chúng ta chỉ còn biết đến “hải chiến Hoàng Sa” qua các tình tiết hư cấu của một câu chuyện được tiểu thuyết hóa và đăng bừa bãi trên báo Chánh Đạo, báo Tiền Tuyến, các giọng kể trên Đài Phát thanh Quân đội và đài “Gươm thiêng Ái quốc” phát ra Bắc để nhồi sọ, đầu độc đồng bào miền Bắc trong thời gian 1974-1975.
Tôi ở Mỹ đọc mấy luận điệu đó của ông hàng ngày đến thuộc lòng, bây giờ ông nhai lại những thứ đó làm gì vậy hả ông Cường? Các luận điệu chiến tranh tâm lý hư cấu dối trá rằng Trung Quốc dùng Mig tấn công Hoàng Sa, Trung Quốc lực lượng “mạnh gấp bội”, hay “VNCH không bay ra HS tham chiến được” đều là các luận điệu bịp bợm dùng để tuyên truyền chính thức của chính quyền Sài Gòn, do các sĩ quan từ Đại học chiến tranh chính trị (Trường tâm lý chiến Cây Mai cũ) biên soạn rồi đầu độc người khác, đầu độc cả những binh lính và sĩ quan ngụy không tham chiến và không nắm rõ tình hình.
Nhưng chúng ta may mắn là những nhân chứng tôn trọng sự thật như ông Thự, ông Diệp đã lên tiếng cho biết những gì tai nghe mắt thấy. Và ông Thự cho biết là những bài viết của đại tá Hà Văn Ngạc về hải chiến Hoàng Sa là bịa đặt từ đầu đến cuối, mà các “thông tin” của ông Ngạc là gì? Chẳng qua là lặp lại phần lớn luận điệu dùng để tuyên truyền chính thức của chính quyền Nguyễn Văn Thiệu!
Bây giờ ông đi ông xả rác lại cái đống này để tuyên truyền đầu độc và lừa gạt giới trẻ Việt Nam, đó là tội ác văn hóa!
Đến khi bạn Nguyễn Linh dẫn chứng bằng hồi ức của nhân chứng Nguyễn Thành Trung, cựu phi công không quân Sài Gòn, là người liên quan đến chiến dịch tái chiếm Hoàng Sa lẽ ra phải diễn ra nhưng người Mỹ không cho phép. Đại tá Nguyễn Thành Trung trên báo Sài Gòn Tiếp Thị đã cho biết rõ ràng và cụ thể là phi đội của ông ta có thừa khả năng bay ra Hoàng Sa, đủ sức chiến đấu khoảng nửa giờ và bay về được, thì Nguyễn Hùng Cường “cố đấm ăn xôi” rằng “ông Nguyễn Thành Trung không đáng tin”.
Tức là Nguyễn Hùng Cường vu khống rằng đại tá Nguyễn Thành Trung là “nói láo”. Đúng là đại tá Trung là chiến sĩ nằm vùng trong lòng địch, nhưng cuộc phỏng vấn trên báo Sài Gòn Tiếp Thị không phải để “dìm hàng” quân đội Sài Gòn, mà chỉ là nói các vấn đề liên quan đến hải chiến Hoàng Sa và các hành trạng của ông Nguyễn Thành Trung trong thời gian đó, ông ta không có động cơ động lực gì để mà nói sai sự thật.
Đại tá Nguyễn Thành Trung là nhân chứng sống liên quan đến chiến dịch chiếm lại Hoàng Sa, từng là phi công không quân Sài Gòn, ông ta cho biết phi đội của mình thừa sức chiến đấu ở Hoàng Sa. Vậy thì ông Nguyễn Hùng Cường là ai, tư cách gì, lý do gì mà bảo rằng ông Trung không đáng tin? Hay là chính ông đang cãi cùn kém văn minh, hay nói đúng là vô văn hóa?
Đáng xấu hổ nhất là khi Nguyễn Hùng Cường chụp mũ rằng đại tá Trung “không đáng tin”, thì bạn Nguyễn Linh với thiện chí thảo luận trao đổi lành mạnh, đại khái hỏi lại là ông nói nguồn đại tá Trung không đáng tin vậy thì nguồn của ông là gì, ông lấy mấy thông tin đăng trên VNExpress là từ đâu ra? Thì Nguyễn Hùng Cường không nói được, bị bí và tránh né quanh co. Tại sao Nguyễn Hùng Cường không dám nói ra nguồn tin, dĩ nhiên nguồn “gốc” của nó chính là các thông tin được biên soạn dùng để tuyên truyền với bên ngoài của ngụy quyền Nguyễn Văn Thiệu, nhưng vấn đề là Nguyễn Hùng Cường lấy từ đâu mà không dám nói, thì chỉ có các khả năng sau:
– Nguồn phạm pháp, phản động, chống nhà nước, như tổ chức khủng bố Việt Tân chẳng hạn.
– “Nguồn” vỉa hè, quán nhậu, “nghe nói”, “nghe đâu đó”.
Còn một số chi tiết khác thì:
– Không có nguồn gì cả, hoàn toàn tự bịa ra.
– Xuyên tạc bóp méo chế biến nguồn của người khác quá đáng nên không dám khai nguồn, sợ bị xác minh.
Tôi nói vậy là giả định rằng những bài này là của các ông, chứ không phải của “ai đó” cậy đăng, cậy gởi mà các ông “đứng tên” cho có lai lịch như một số dư luận nghi ngờ. Mỹ và phương Tây hay có “chiêu” tuyên truyền bằng cách trả tiền cho người này người kia “đứng tên tác giả” những “hồi ký” dùng để tuyên truyền, nhất là trong nỗ lực bôi nhọ các lãnh tụ, lãnh đạo của một số nước, trong đó có cả Việt Nam.
Trong thời buổi Internet, Google, Wiki cả chục thứ tiếng mà các ông Đỗ Hùng, Nguyễn Hùng Cường “viết” cứ như là tuyên truyền kiểu rừng rú phát xít, thậm chí bọn phát xít tuyên truyền chưa chắc tìm thấy điểm sai ngay, còn các bài về hải chiến Hoàng Sa “của các ông” thì cứ tùy tiện ngẫu nhiên nhìn đại một đoạn nào đó trong bài là thấy có vấn đề, có đoạn thì sai, bịa hoàn toàn (như vụ Mig), đoạn nhai vẹt lại tuyên truyền chính thức từ những chiếc loa chiến tranh tâm lý Mỹ-ngụy mà ông Hà Văn Ngạc lặp lại phần lớn, đoạn thì các ông cắt xén và bưng bít thông tin (như phần lời kể của thuyền trưởng Lê Văn Thự, các ông bưng bít ít nhất 4 thông tin quan trọng trong hồi ức ông Thự).
Như vậy những hành động này của các ông là rất kém chuyên nghiệp, nếu không nói thẳng là rừng rú, bịp bợm, khinh thường độc giả, thậm chí là lừa dối độc giả, thách thức dư luận, tự bôi tro trét trấu vào bản thân, làm hại uy tín của báo.
Riêng ông Nguyễn Hùng Cường lúc đầu khi tôi đọc bài “của ông ta” (?) đăng trên báo VNExpress, sau đó biết ông ta là dân luật thì tôi chỉ nghĩ người này học luật không biết về lịch sử, không biết về quân sự nên mới nhai lại mấy bài tuyên truyền trên mấy tờ báo lá cải miễn phí bên Mỹ nhai lại từ luận điệu tuyên truyền của ngụy quyền Sài Gòn. Còn mấy chi tiết khác thì viết tào lao sai tùm lum như vậy và nhiều người đã chỉ ra, khiến ông ta phải xấu hổ, tránh né, và dùng “biện pháp” hèn yếu nhất để đối phó: “Rùa rút đầu”, ông ta lock sạch sẽ những người nào chỉ cho ông ta thấy mấy chi tiết sai trong bài, sau đó thấy chưa đủ chắc ăn, ông ta đóng cửa bình luận luôn cả trong trang Facebook cá nhân không cho ai bình luận, ngoài những thành viên được ông ta bấm nút kết bạn.
Sau đó ông ta lên gân như một anh AQ Ba Tàu cào mặt ăn vạ, đăng entry ca ngợi, bốc thơm quân đội Sài Gòn, chụp mũ chửi bới những người có lòng tốt góp ý chỉ ra những khuyết điểm của ông ta và trao đổi lý lẽ khách quan vào đúng đề tài với ông ta, là những người “giáo điều”, “nhỏ mọn”.
Ông hoang tưởng phán bừa bãi “nâng bi” quân đội Sài Gòn bằng các mỹ từ “anh dũng”, “can trường”, “oanh liệt”, “ngoan cường”. Bệnh hoạn hơn, ông ta gọi đây là một “điểm son chói lọi” trong trang sử dân tộc Việt Nam. Trên thế giới này và cả nước Việt Nam có ai gọi đó là một sự kiện, một hiện tượng “điểm son chói lọi” như ông không?
“Chói lọi”? Trong dịp đánh dấu 40 năm sự kiện này đã có bao nhiêu đài báo quốc tế, đài báo tiếng Anh đưa tin về nó rồi? Tin tức về Việt Nam thì tôi chỉ thấy các báo Mỹ, báo chí quốc tế tiếng Anh đăng nhiều tin tức về cuộc chiến tranh Khmer Đỏ – Việt Nam.
“Chói lọi” đến mức nào mà quanh đi quẩn lại chỉ thấy ban Việt ngữ trong VOA, RFA, BBC, vài “lều báo” Việt và các trang web cá nhân / blog tiếng Việt chống cộng là đăng nhiều, là sao vậy? Thậm chí ban tiếng Anh và các ngôn ngữ khác trong các trang chuyên “rình rập” tin tức Việt – Trung này nó cũng không thèm đăng.
Báo chí phương Tây lâu nay vì lý do chính trị và lý do câu khách nên rất thích đăng những bài kích thích làm nóng mối quan hệ Việt – Trung, những bài về đề tài này luôn “hot”. Nhưng họ là những nhà làm báo chuyên nghiệp, nên họ không thần kinh đến mức nâng một cuộc hải chiến 15-20 phút (theo đại úy quân đội Sài Gòn Trần Kim Diệp ở Paris trong hồi ức “Bên lề trận hải chiến Hoàng Sa”, sĩ quan tình báo cạnh đại tá quân đội Sài Gòn Hà Văn Ngạc trong trận chiến) lên thành một sự kiện lịch sử “chói lọi”, một mốc son “chói lọi”. Họ không khùng điên như vậy.
Qua những câu phán khùng điên ba trợn này thì ông đã tự bôi tro trét trấu vào bản thân, tự hạ thấp uy tín của mình, tự bóc trần tư cách, nhân phẩm của mình, thể hiện ra là một con người mất trí, có dấu hiệu của triệu chứng hoang tưởng và tâm thần phân liệt.
Tôi nói vậy cũng không hề đao to búa lớn như những lời của ông. Hoang tưởng là những gì tồn tại trong đầu mà không đúng với thực tế những gì xảy ra, do bị đầu độc, bị nhiễm độc các thông tin tuyên truyền chiến tranh tâm lý, hoặc do bệnh tâm thần sinh ra, nhưng bệnh nhân lại cho đó là những dữ kiện hoàn toàn chính xác, nên hầu như không thể giải thích, đả thông cho những người bệnh này được.
Dưới cách suy nghĩ của những bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng, ảo tưởng, nhiều chuyện không có thật nhưng họ lại cho là hoàn toàn đúng. Triệu chứng của bệnh nhân nặng đến mức ta không thể giải thích bằng lý lẽ với được. Quá trình hình thành triệu chứng hoang tưởng rất phức tạp, liên quan với các chứng rối loạn thần kinh khác. Nó thường kéo dài và làm biến đổi nhân cách của bệnh nhân.
Ngoài sự phô trương phơi bày ra nhân cách tồi tàn của mình qua hành động AQ nói trên, còn có một số thông tin về gian lận học đường, “bán điểm ăn tiền”, cho biết thêm về nhân cách và trình độ thật sự của ông này, không chỉ trình độ chuyên môn về luật mà còn trình độ văn hóa. Phát hiện này không chỉ khiến tôi tự hỏi liệu ông ta có đủ tư cách, trình độ để viết bài trên các báo lớn, mà còn nghi ngờ liệu ông ta có đủ nhân cách, trình độ để làm những việc liên quan đến luật pháp, nhất là những việc to tát, như dạy về luật pháp, với cái nhân cách này, với độ hoang tưởng và cố chấp này thì ông ta sẽ dạy thế hệ trẻ cái gì?
Luật pháp phần lớn cũng từ văn hóa mà ra. Văn hóa từ lịch sử mà ra. Lịch sử là cái gốc. Luật pháp cũng liên quan mật thiết chặt chẽ đến chính trị. Ông kém ý thức chính trị và nhận thức lịch sử theo hướng cào bằng, lật ngược hệ giá trị dân tộc, và chỉ vì cái Tôi quá lớn, lòng tự ái thấp hèn, ông cố chấp đến cùng. Ông nên biết phân biệt giữa kiên định lập trường hợp lý và ngoan cố, cố chấp khi bao nhiêu người đã phân tích, giải thích ra những cái sai của ông cho ông thấy. Bài viết “của ông” vừa sai về bản chất lịch sử, vừa không chính xác cả về hiện tượng lịch sử, bao nhiêu người nói cho nghe mà vẫn cố chấp cho bằng được.
Một con người có vấn đề về tư cách, nhân phẩm, trình độ, yếu kém về nhận thức, kiến thức lịch sử và ý thức chính trị như thế này thì liệu có phù hợp để làm những việc to tát? Ông ta sẽ dạy những gì cho lớp trẻ?
Rồi Đỗ Hùng nữa, một kẻ viết rất nhiều lời lẽ bậy bạ, mất dạy, hỗn láo trên trang cá nhân Facebook về chính trị, xã hội, lịch sử, thậm chí có những lời giễu cợt về sự thương yêu kính trọng của đồng bào trong sự kiện Đại tướng Võ Nguyên Giáp qua đời và quốc tang của Người. Nói xa gần bóng gió về Đại tướng với những ẩn ý không hay. Ông ta chửi cả nhà sử học Lê Văn Lan và những người khác và cho rằng họ muốn “phong thánh” cho Đại tướng.
Khốn nạn nhất là Đỗ Hùng hùa theo Huỳnh Ngọc Chênh và bọn phản động chửi bới người dân là “lên đồng” trước tình cảm yêu quý kính trọng của dân đối với người anh hùng dân tộc có công giành lại độc lập và là tấm gương sáng về đạo đức. Đỗ Hùng coi hiện tượng người dân Việt kính yêu người anh hùng dân tộc có công giành độc lập của mình là một hiện tượng đồng loạt “lên đồng”.
Một phần tử cực đoan, mất dạy, ôm tư tưởng “thù Tàu thờ Tây”, cào bằng lịch sử và “đốt đền thờ” như vậy mà đi làm báo, lại ngồi trên khá cao. Nó đi tuyên truyền giáo dục cho ai? Báo chí là quyền lực thứ 4 tại sao để một kẻ như vậy leo lên một vị trí như vậy?
Thử tưởng tượng ngày nào đó Đỗ Hùng chạy lên được chức cao nhất trong Thanh Niên hay báo nào đó, Nguyễn Hùng Cường lên làm hiệu trưởng trường luật, thì có phải là chúng ta đã giao trứng cho ác, góp phần vô hiệu hóa một thế hệ?
Nguồn: Thiếu Long Texas
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét